Search

Thi thoảng, hay nhận được câu hỏi “Hạnh p...

  • Share this:

Thi thoảng, hay nhận được câu hỏi “Hạnh phúc là gì?” xong toàn ấp úng và hổng biết phải trả lời, định nghĩa chính xác nó là sao hết trơn. Chỉ biết là trong đầu lúc đó sẵn sàng sổ ra một mạch những khoảnh khắc nhỏ xíu mà chính nó dám chắc những cảm xúc lúc đó được gọi tên là hạnh phúc, là những phút giây hormone dopamine được tiết ra thiệt nhiều,

Hồi năm ngoái, nó với đám bạn có lên plan đi du lịch nhân hai ngày nghỉ lễ. Xong đùng một cái có vài đứa bận, chuyến đi bị huỷ bất chợt và nó phải đổi qua plan là dìa quê hai ngày với ba mẹ. Thật kì lạ là lúc đó hổng thấy tiếc nuối chi ráo, mà ngược lại cảm xúc thấy nhẹ nhõm, và thấy cực lì vui và mong chờ được về nhà, bỗng chợt nhận ra trong thâm tâm, nó muốn được dìa nhà hơn là đi chơi, muốn được dành hết hai ngày lễ đó quẩn quanh bên mẹ cha, bên mái nhà nhỏ xíu mà đầy tiếng cười. Ngồi trên chuyến xe khách giữa đêm, tự nhiên nó thấy thiệt may mắn trong cái “xui” đó, lòng cứ cồn cào rồi rùng mình mỉm cười. À thì ra, đó là cảm giác hạnh phúc,

Nhớ cái hồi crush người ta. Bữa đó là một đêm mưa gió dữ lắm, dậy chớ cũng lì lợm, bất chấp đang sung sướng nằm lăn ở nhà, bất chấp lời từ chối cản lời của người ta, nó mặc chiếc áo băng băng ngược hướng mưa qua bao con phố con đường xa lắc, chỉ để tới trước chúng cư cũ, kêu người ta ra đứng hành lang nhìn xuống ngó cười, dậy thôi chớ tự nhiên người nó đang ướt nhẹp cũng ngó ấm áp vô cùng. À, thì ra, đó là cảm giác hạnh phúc,

Rồi hay kiểu đó giờ nó lê la mấy quán xá, ghé cái xe mua chè, cái lỡ thói “nhiều chuyện” ăn có một ly mà đứng nói chuyện hết một buổi, ăn từ năm này qua tháng nọ, riết ly chè cô bán giờ mười hai ngàn rồi mà vẫn chỉ lấy nó như giá cũ tám ngàn, chỉ vì cô kêu nó là “khách đặc biệt”. Hay nhớ cái xe hủ tiếu gắn bó bốn năm đại học hồi đó ngày nào cũng ăn. Riết sau này mấy năm đi làm, bộn bề đổi thay cũng hổng có dịp ghé. Bữa tình cờ có việc ghé ngang, chợt nhớ ra bèn dừng chân làm liền tô hủ tiếu. Cứ ngỡ cô chú chắc quên mặt nó rồi, ngờ đâu lúc đem hủ tiếu ra, vẫn không quên tặng thêm chén mì vụn bóp nát ngập nước lèo, món hồi xưa còn là sinh viên, nó hay xin thêm ăn tiết kiệm. Tự nhiên ăn tô hủ tiếu có mười lăm ngàn, mà no bụng ấm lòng quá trời. À, thì ra, đó là cảm giác hạnh phúc,

Khuya qua, ngồi coi tập 1 của phần 2 bộ phim Hopital Playlist sau hơn một năm mong chờ, lòng rộn ràng vui sướng lắm. Kiểu coi chắt chiu từng đoạn nhỏ, đoạn nào cũng tủm tỉm cười vì những khoảnh khắc phim thiệt dễ thương của những con người sống tử tế trong đó. Phim hổng có drama chi trơn, cũng hổng có ì xèo twist plot chi ráo, chỉ là kể về một cái bệnh viện tận tâm cứu người, hiểu đời của năm vị giáo sư bốn mươi tuổi độc thân sống tử tế, lắm lúc tinh tế, lắm lúc ngây ngô, nhưng bình yên vô bờ. Coi xong tập phim lòng cứ bồi hồi trằn trọc hổng ngủ được. Chợt nhận ra, à thì ra đó là cảm giác hạnh phúc, đến nổi nó sợ phải chìm vô giấc ngủ mà bỏ ngang cái cảm xúc đó đi, rồi nghỉ tiếc lắm, haha,

Nói chứ, bi chừ chắc hạnh phúc nhứt là Sài Gòn mau mau được hết bệnh, để cuộc sống lại được bình thường như bao ngày, bộn bề lo toan trôi vội chi cũng có, tự nhiên mong quá trời mong,
#odaucungchup


Tags:

About author
not provided